quần áo bảo hộ lao động Fundamentals Explained

cuối cùng khi đến lượt bạn, mỗi lời hăm doạ của nàng đều có ý nghĩa, mỗi vết thương có cứu chữa cách nào cũng chỉ là những vết sẹo dù nàng khen đẹp,

tôi nhìn mảnh vá màu xanh còn sót lại trên bầu trời đã thành màu xám, khi tôi gọi cho nàng, chỉ còn nghe tiếng vỗ tay của cơn sấm, nghe ì ầm như tiếng trống bass, 

The rice flower stared at him, her round eyes startled unexpectedly, the unexpected agony, but she didn’t mind, her eyes softened. For The very first time in his existence he didn’t want the harvest to finish, even though most would've now completed their harvest then.

Bạn nghĩ bạn khác chỉ vì bạn có thể là đứa con yêu quý nhất của mẹ, bạn là thế giới của mẹ, bạn tuyệt vời nhất trong mắt mẹ.

nàng nói, chàng đừng nói với một linh hồn rằng chúng ta chưa đọc Derrida hay Foucault, vì trong đầu chúng ta vẫn có một chiếc giày đột nhiên bật ra, rằng cuộc làm tình của chúng ta tự ý dừng lại trên lỗ tai vì chàng chỉ thích website nói, dù chàng nhảy múa như vậy nhưng ý nghĩa của bài thơ vẫn hiện ra, không hề bị xáo trộn, chả trách mấy ông anh của em nói chàng còn non tay, ngoại vi không phải ám chỉ mấy ông làm thơ tỉnh lẻ mà chính là những người nghèo nhập cư đang bán vé số, những chiếc xe lăn không làm sao lên được vỉa hè sáng loáng đá hoa cương bên kia kìa,

Thơ vui mà, như hơi thở vậy, cứ viết đi, dở rồi sẽ hay, hay rồi sẽ thành một tuyệt tác của cuộc đời bạn. Tôi sẽ là một người đồng hành của bạn.

Nàng cười, anh nói ác vừa thôi, em thích vì nó vẽ một cái máy tính cũ, rẻ tiền như giá phòng nghỉ trưa gần nhà mình.

Chiều từ 5 giờ đến 7 giờ ông chơi thể thao, giữ dáng cho mình trẻ đẹp. Một vài bạn bè nhà văn của ông chẳng may có bệnh hay dặt dẹo luôn bị ông châm biếm. 

She looks at you smiling, she's as usually virtuous. She’s a quick learner In regards to The foundations with the jungle And exactly how it’s normally right. She reported it’s politics.

you've got a way of creating absolute House, the air that no artist could at any time portray in paint or watercolour, the feelings that can only be recognized if practically nothing but an empty body is hung up for Show.

When he died, his disciples turned up and all sorts of youthful poets lined up with incense ready to fork out their regard. Bowing to get a bit as well long, the female artist tapped me from behind gently:

Chỉ có đất uống nước mắt của anh. Bông lúa nhìn anh, thở dài, và cúi đầu. Nàng vuốt ve anh cho đến khi nỗi buồn của anh bị cuốn trôi. “Có anh thì làm được gì?”, câu hỏi ấy của nàng cứ vang lên ngơ ngác.

nàng nói, anh làm thơ đừng có “bỏ đi, bỏ đi” hoài như vậy, người ta biết là em á, 

Nói chung ông ít chấp những câu hỏi của tôi, và cũng không biết tôi đang tràn trề hy vọng làm nhà văn. Cả khi uống cà phê tôi cũng ra đường sách để uống, với hy vọng tốc độ thành nhà văn của mình sẽ nhanh hơn.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *